Chương II: Học lái xe

Sau khi thi xong Vordiplom, mẹ bắt đầu vạch chương trình cho chặng đường kế tiếp: viết luận án ra trường (Diplomarbeit) và chọn môn thi. Môn lý thuyết là Technical Computer Science, hai môn chuyên ngành là Database và Robotic. Nếu nói về môn học yêu thích thì mẹ chỉ thích Toán, mẹ học các cours Toán nhiều hơn về Informatik. Ngoài những cours toán thuần túy như Algebra, Analysis, Logik, Geometrie, Differentialgleichungen v.v. mẹ theo các cours có liên quan đến Artificial Intelligence như Stochastik, Wahrscheinlichkeitstheorie, Statistik. Mẹ rất thích môn này, nhưng vào thập niên 80, Artificial Intelligence còn phôi thai, theo ngành này tức là chọn hướng đi về nghiên cứu, tuy không phải dở. Bao giờ, ngay cả trong cuộc sống, mẹ cũng có một phương án phụ, để có thể đi con đường khác mà vẫn đến đích. Con đường phụ này là Database, một phần do giáo sư Ehrich nổi tiếng rất dễ dãi nên cũng dễ đậu điểm cao sau … 10 phút, ngắn hơn cả thời gian qui định là từ 15 đến tối đa 30 phút. Thời mẹ học, các môn chính phải thi vấn đáp, mỗi lần đi thi ngồi ngoài chờ tới phiên mình, thấy em nào 15 phút sau mở cửa ra là y như rằng miệng cười toe toét, còn em nào 30 phút là mặt héo như lá khô mùa thu sắp rụng vì xác suất đậu chỉ 1%.

Đề tài luận án tốt nghiệp của mẹ cũng liên quan đến Toán nốt: soạn một Algorithmus để giải phương trình. Tầm thường quá con nhỉ? Ngày nay, có những App chụp hình mà người chân ngắn xuất thân … chim cánh cụt cũng thành siêu sao, cổ hươu, chân đà điểu. Nhưng vào thời đó, những Algorithmus như vậy hoàn toàn là lý thuyết, Programm được hình thành trong đầu, óc của mình là ổ đĩa cứng (hard disk), mã chương trình (program code) là những dòng chữ với nội dung khó hiểu. Buổi bảo vệ luận án có thể xem như phiên bản trừu tượng “Acceptance Test“ của một Software.

Song song việc chuẩn bị thi ra trường, mẹ còn phải trang bị cho mình những gì cần thiết để có thể đi bước kế tiếp – ra đời kiếm sống – nữa chứ: Học bằng lái xe. Ngoài việc đi làm sẽ phải chạy nơi này, nơi kia, giao thiệp, tiếp xúc với khách hàng, mẹ thích xe hơi, vẫn ước mơ xin vào hãng Volkswagen, chẳng những lương cao mà công việc ổn định, lâu dài, vì Đức là nước đứng đầu thế giới về công nghiệp xe hơi mà lị! Sinh viên, vay nợ BAföG, tiền mua sách còn không có, đào đâu ra để học bằng lái xe, mà thời đó khoảng 35 Đức mã một giờ. Vì vậy, mẹ xin làm Hiwi (Hilfswissenschaftler), sửa và chấm điểm bài tập, bài kiểm tra về môn Toán cho sinh viên thuộc khóa dưới mẹ, hoặc khóa trên mà họ chọn Toán là môn phụ, mẹ đủ kiến thức để chấm bài của họ. Làm Hiwi được nhận thù lao, không cao, nhưng có tiền thêm ra để học bằng lái xe. Ngược lại, sinh viên nghỉ hè, nghỉ giữa khóa v.v. thì Hiwi thất nghiệp, không có bài để chấm, không có bài để chấm thì không có lương, không có lương thì không lấy giờ thực tập lái xe được. Thành thử, thời đó trung bình tốn khoảng 1.000 Đức mã để học bằng lái, mẹ mất 1.500 DM, dù thi là đậu ngay, bởi hay bị gián đoạn ngoài ý muốn nên khi tập lái trở lại sẽ quên ít nhiều, tốn kém hơn.

Thi lý thuyết mẹ bị sai 2 câu nhưng vẫn đủ điểm đậu. Đậu lý thuyết mới được học phần thực hành. Giờ đầu tiên, do chỉ dạy điều khiển vô-lăng thôi, hai thầy trò chưa khám phá ra là chân mẹ quá ngắn, không nhấn lút cán bàn đạp sang số được. Xe Golf thời đó chưa khai thác thị trường châu Á nên mức để kéo ghế sát gần tay lái chỉ lấy người Đức chân đà điểu làm tiêu chuẩn. Giờ thứ hai, sau khi loay hoay chán chê với ghế tài xế, ông thầy – có lẽ không muốn mất học trò có tiềm năng … không lấy được bằng lái – an ủi:

– Thôi, tao không tính tiền học lái xe hôm nay, lần sau mày nhớ đem theo gối để lót cho cao lên và độn lưng đẩy ra phía trước thì chắc đạp cần sang số được.

Tiểu bang Niedersachsen là vùng đồng bằng, Braunschweig phẳng như mặt hồ, muốn học cách xử dụng thắng tay lúc dừng xe trên con đường dốc phải vào bãi đỗ xe ngầm mới có cơ hội thực tập một lần cho … đủ thủ tục, vì nó thuộc về những khả năng cơ bản phải học qua. Đó là lý do tại sao mẹ rất sợ những cái dốc ở Aachen, như ngã tư „An der Schanz“, khi lái lên dốc mà ở cuối dốc là đèn lưu thông, mẹ luôn „canh me“, điều chỉnh thích ứng vận tốc nhanh hay chậm để không bị dừng lại ở đèn đỏ, một tình huống mà khi đèn chuyển sang màu xanh chỉ được phép tiến, không được lùi, bởi tuột dốc là sẽ đụng xe đằng sau ngay, biết kết hợp đúng lúc chuyển chân đạp thắng sang đạp cần số, đồng thời nhả thắng tay, sang số, rồ máy vượt dốc, rất ư là khó đối với mẹ, vì mẹ chỉ thực hành động tác ấy độc nhất một lần trong quá trình học lấy bằng lái. Con còn nhớ kỳ mình đi San Francisco? Mẹ đã tự nguyện xuống xe, nhường Gerhard lái, khi thấy những con đường dốc dựng đứng ở thành phố này, dù ở Mỹ lái xe tự động, không cần sang số. Lái xe lên dốc là cái duy nhất làm giảm đam mê lái xe hơi của mẹ.


Tập đậu xe cũng là một khó khăn lớn vì phải đổi số tiến, số lùi liên tục để de vào chỗ trống giữa hai chiếc xe đang đậu ở lề đường. Chức năng này đã ngốn không biết bao nhiêu giờ học thực hành của mẹ, vì chắc chắn phải „biểu diễn“ nó lúc thi bằng lái. May thay, thánh nhân đãi kẻ … chân ngắn! Hôm thi thực hành, vừa rẽ ra xa lộ mẹ gặp ngay một đoàn xe vận tải. Nên nhớ là luôn luôn phải thuộc nằm lòng luật lệ lưu thông, giữ khoảng cách an toàn 40m khi chạy đằng sau xe vận tải và khoảng cách an toàn 30m khi chạy đằng trước xe vận tải. Nếu tăng vận tốc và chuyển sang làn bên trái để vượt „một“ xe, thì chẳng những phải theo đúng luật kể ở trên, mà còn phải tránh việc nhỡ tăng vận tốc không đủ nhanh thì xe đang chạy ở làn trái có thể không thắng kịp và tông vào đít xe mình, nát banh xe, banh xác … ông thầy ngồi bên cạnh. Giải pháp an toàn là … chạy rề rề sau đoàn xe vận tải – 80 km/h – khỏi lo canh cánh là thầy sẽ đạp thắng khi thí sinh đổi làn đường để khỏi banh xác, mà trong quá trình thi thực hành, thầy chỉ cần đạp thắng là trượt vỏ chuối rồi, ông thầy toàn thây thì mới trao bằng lái cho mẹ được chứ! Thương … thầy như thể thương thân, ở hiền gặp lành, ông trời thấy thế lại đãi kẻ chân ngắn lần nữa. Lối ra khỏi xa lộ kế tiếp (Exit) rất xa, hơn 15 cây số, nên với vận tốc „rề rề“ của đoàn xe vận tải, mẹ tiết kiệm hơn 10 phút giờ thi, thầy không còn thì giờ bắt đậu xe, de ngược, de lui, không bắt thi triển quay đầu trong đường cụt, những khả năng mà trong thời gian rất ngắn phải dùng chân đạp, nhả cần sang số liên tục để tiến tới, lùi lại, rất khó xoay sở cho người mẫu xuất thân … chim cánh cụt.

Thế là mẹ có bằng lái, đi làm một thời gian thì sắm xe chạy vù vù, điếc không sợ súng, đạp ga lút cán. Một lần đi ăn đám cưới anh cô Uyên, xa lộ trời mưa, mẹ cứ nhấn ga, vượt một xe vận tải và đâm xầm vào chiếc Porsche ở làn đường bên trái. Chiếc Porsche nát bè be đuôi sau, phải chờ xe đến cẩu. Chiếc Golf chỉ bị rơi miếng chắn bùn phía trước và đèn pha long ra, sau khi trao đổi tên tuổi, số bảo hiểm, tay bớt run, „hoàn hồn“ trở lại, mẹ vẫn có thể tiếp tục hành trình của mình. Từ tai nạn đó, mẹ bớt „ngông“, lái xe „đầm“ tĩnh hơn, tuy lâu lâu vẫn thích đạp ga lên vận tốc tối đa để có cảm giác của … „The Fast and the Furrios“.

Werbung

Kommentar verfassen

Trage deine Daten unten ein oder klicke ein Icon um dich einzuloggen:

WordPress.com-Logo

Du kommentierst mit Deinem WordPress.com-Konto. Abmelden /  Ändern )

Twitter-Bild

Du kommentierst mit Deinem Twitter-Konto. Abmelden /  Ändern )

Facebook-Foto

Du kommentierst mit Deinem Facebook-Konto. Abmelden /  Ändern )

Verbinde mit %s