Berlin, trạm xe điện ngầm Kaiserdamm: Giuseppe M. bị đánh đập, săn đuổi – và chết tức tưởi. Một nhà văn đang dựng lại sự kiện gây phẫn nộ này do nhẹ tay trừng phạt thủ phạm.
Vào một buổi sáng sớm tháng 09.2011, Giuseppe Marcone, sanh năm 1988 tại Berlin, đang đứng với đứa bạn thân nhất, Raul, chờ chuyến tàu chạy vào trạm xe điện ngầm Kaiserdamm. Trước đó, họ đi ăn liên hoan: bạn cũ cùng lớp của Giuseppe bàn tán về bạn gái của họ, kế hoạch tương lai, tán gẫu, chơi máy tính và cũng thảo luận về vấn đề làm thế nào để tự vệ trong trường hợp gặp bạo lực trên đường phố.
Giuseppe, cao dong dỏng, học võ Do Thái Krav Maga, thường hay canh gác giáo đường Do Thái ở Charlottenburg – dù anh không phải là người Do Thái – kêu gọi sống hòa bình với nhau: tránh xa người xấu hay gây sự thay vì để bị lôi kéo vào thế giới thô lỗ, tối tăm của bọn thích xưng hào xưng bá.
Một thanh niên đứng đắn
Giuseppe Marcone, một thanh niên vui vẻ cởi mở, thực tập rồi làm việc tại tiệm Pizza của cha và chuẩn bị đi quân dịch ở Bayern, còn nhiều dự tính cho tương lai.
Cô giáo cũ dạy tôn giáo mô tả Giuseppe là „chắc chắn không phải trí thức rồi đó“ và cô giáo chủ nhiệm gọi Giuseppe là „thằng đầu bù“, nhút nhát, được con gái hâm mộ, rất thần tượng Tel-Aviv, một người bạn có cảm nhận sâu sắc về công lý, đồng thời luôn làm bạn bè bực mình vì không đúng giờ. „Nhưng làm thế nào có thể giận được hắn ?“
Giuseppe Marcone sẽ không bao giờ nhìn thấy tàu điện ngầm chạy vào sân ga, vì trước đó anh và Raul bị hai người trẻ tuổi (tức là không phải „thanh thiếu niên“) người Kurd gốc Thổ bắt chuyện, gây sự và đánh đập. Để tránh không trả đũa và do đầy sợ hãi, Giuseppe chạy lên cầu thang hướng Kaiserdamm, trong hoảng loạn băng vụt ngang con đường nhiều luồng, bị xe đụng, hất văng lên, đập vào cột đèn giao thông. Người con trai 23 tuổi, mẹ gốc Bulgaria-Hy Lạp, cha người Ý, chết tức tưởi tại hiện trường.
Cuộc đời ngắn ngủi của Giuseppe M. (Tựa truyện: Das kurze Leben des Giuseppe M.)
Tác giả Roswitha Quadflieg, nổi tiếng với lối hành văn súc tích, câu văn không réo rắt nhưng hàm chứa u uẩn, thăm dò bên trong, dựng lại „Cuộc đời ngắn ngủi của Giuseppe M“, một cắt dán kỷ niệm từ bạn bè và bạn gái, cha mẹ và anh chị em, đồng nghiệp và giáo viên.
Không thi hóa nhân tạo, thêm thắt, thay đổi, làm bẩn các trang sách này, cũng không một dòng thần thánh hóa nhân vật: một Giuseppe M. vụng về, thân thiện, vị tha và hỗn độn, yêu mến võ thuật, tìm kiếm hài hòa, từ một „vụ dẫn đến tử vong“ sống lại thành người.
Tuy nhiên, không chỉ làm rơi lệ, Quadflieg phân tích chặt chẽ thông tin từ các cuộc phỏng vấn những người thân, quen, biết Giuseppe: „Những gì xảy ra tại Berlin ngày 17.09.2011 là chất liệu có thể được sử dụng cho một cuộc thảo luận về lý do tại sao các gia đình từ các nước khác nhau đến Đức, những người phải vật lộn với những hoàn cảnh tương tự, lại có quá trình hội nhập hoàn toàn khác nhau – người có công ăn việc làm, người sống nhờ trợ cấp, người thì lại phạm tội”.
Ngay cả trong nhóm quan hệ hợp chủng Đức-Ý-Israel-Nga-Belarus-Đan Mạch của Giuseppe mang nhiều trải nghiệm đau thương chứ không chỉ có niềm hân hoan đa sắc tộc.
Thủ phạm được tạm tha
Trong phần phụ lục có tiểu sử ngắn gọn của những người được phỏng vấn; mẹ chết sớm, thất bại hôn nhân của cha mẹ và kinh nghiệm trải qua của bản thân. Cụ thể một cách tuyệt vời, đồng thời là lời phản kháng sự “xuống chó” của xã hội gia trưởng, nhún vai trước những nỗ lực với cuộc sống, đồng thời nâng niu thất bại trường kỳ là „nạn nhân của xã hội chúng ta“.
Tuy nhiên, các nạn nhân hư cấu là thủ phạm thực sự, và không những tội phạm Ali T., 21 tuổi, tại thời điểm gây tội ác đang bỏ ngang học nghề, mà tên bạn cùng tuổi Baris B. đều không bị trừng phạt về tội phạm của chúng. Thay vào đó là một án treo vì „cái chết là hậu quả của một sự việc đáng tiếc“ và „Giuseppe Marcone chạy ngang qua Kaiserdamm mà không chú ý đến giao thông“; nỗi hoảng loạn của anh ta không thể chứng minh.
Luật sư nào chịu trách nhiệm điều đó ?
Ralph Ehestädt là tên luật sư kinh hoàng, với tuyên bố „hành động tương đối khó phân loại“ không chỉ làm vui lòng cả đoàn thân nhân tội phạm có mặt tại tòa mà còn lợi dụng nó vỗ về: „Ali T. qua cuộc xét xử công khai và sự hiện diện đông đảo của giới truyền thông gần như là như bị ném đá rồi, nên có thể bản án đã là một lời cảnh báo đối với hắn„.
Mẹ Giuseppe, bà Vaja: „Nếu các thủ phạm thực sự có cảm giác tội lỗi, thậm chí thấy hối hận, thì bản án đã đã tước mất những cái đó của họ. Họ phải nhận thức và chịu trách nhiệm cho cuộc sống bế tắc của họ chứ không phải chúng tôi. Khi tôi nhìn thấy gia đình này, đôi khi tôi nghĩ họ không giáo dục con cái mà chỉ vỗ béo chúng„.
Ali T. hiện nay lại bị cảnh sát theo dõi, dường như hắn đã vượt qua mặc cảm bị „ném đá“. Thư của Roswitha Quadflieg yêu cầu phỏng vấn được hắn hỗn xược trả lời vào máy nhắn tin tự động điện thoại một cách cực kỳ tự tin: „Tôi muốn nói …, ơ ơ …, bà nghĩ gì, sau 3 năm tôi đơn giản làm chuyện đó với bà hả ? Tôi muốn quên đi vấn đề này. Hãy để tôi yên. Một ngày tốt đẹp nhé. Ciao!“
Và bạn bè và gia đình, người cha „dòng máu Ý“ sinh ra ở Neaple của Giuseppe ? Nếu họ „trả thù“ chính là bằng cách này: không áp dụng ảnh hưởng văn hóa dân tộc mà từ những mảnh vỡ giữ mãi trong ký ức của họ hình ảnh một người thanh niên tuyệt vời. Gia đình đạo Công giáo, nhưng đám tang do giáo sĩ Do Thái đảm nhận. Max, bạn Giuseppe, một người Đức lai Phi thắc mắc: „Hắn thấy đạo Do Thái tuyệt vời ở chỗ nào nhỉ ?„.
Đầu tiên, Israel đã cuốn hút Giuseppe. Kế tiếp sự hài hước của người Do Thái. Giuseppe cũng tiếu lâm tương tự. „Và mấy chàng lính trong quân đội đã gây ấn tượng„. Velin, anh trai của Giuseppe: „Đối với Giuseppe, nhiệm vụ một đội quân không phải là tấn công mà để bảo vệ an toàn xã hội. Em tìm hiểu nhiều về lịch sử. Và, đúng vậy, Israel là đất nước mơ ước của em! Và em chỉ công nhận uy quyền nếu nó là quyền lực thật sự „.
Một phá hủy tai hại – và không phải là „bi thảm“ như thẩm phán thì thào khi tuyên bố án trạng – một cuộc đời ngắn ngủi một cách lạ thường: Nhưng là một cuộc đời không hèn nhát và đê tiện.
Dịch từ bài báo của Marko Martin, đăng trên „Die Welt“, ngày 12.03.2016
Hello there I am so thrilled I found your web site,
I really found you by mistake, while I was researching on Yahoo for something else, Anyhow I am here now and would just like to say thanks for a tremendous post and a all round entertaining blog (I
also love the theme/design), I don’t have time to
look over it all at the minute but I have saved it and also added in your RSS feeds, so when I have time I
will be back to read much more, Please do keep up
the awesome work.
LikeLike