Hôm nọ bạn bè rủ rê „Qua thăm tao đi“ nên „tức cảnh sinh tình“ rặn ra bài Những người bạn vĩnh cữu.
Mấy hôm nay gặp vấn đề khó giải quyết mới thấm thía câu „Best friends are people who make your problems their problems just so you don’t go through them alone“, dịch đại khái là „Người bạn thật sự luôn đồng hành với ta khi ta gặp khó khăn“. Nhưng họ có nhất thiết phải suy nghĩ hoàn toàn giống ta, hành động hoàn toàn giống ta hay không ?
Chắc chắn là không vì nam châm cùng cực sẽ đẩy nhau.
Hãy tưởng tượng cảnh này: Bạn đang đứng sắp hàng mua vé xe lửa thì một thằng to con lực lưỡng xấn ngang trước mặt.Trường hợp bạn A
Bạn kêu „Excuse moi …“ bằng một giọng nhỏ nhẹ du dương như dòng sông Seine hiền hòa, lững lờ chảy ngang thành phố Paris hoa lệ.
Hắn quay lại thấy em xinh xắn dễ thương quá bèn toét miệng cười giả lả:
– Ồ, xin lỗi nhé, tôi có thể giúp cô mua vé được không ?
Sau đó hắn dẫn em ra tận bến xe, không quên xin số điện thoại. Xe lửa lăn bánh rồi mà hắn vẫn còn đứng nghệch mặt ra đấy nhìn theo …
Trường hợp bạn B
Bạn B kêu „Sorry, Sir …“ bằng một giọng hơi gay gắt nhưng với nụ cười nhẹ, người tinh ý sẽ thấy đó là một nụ cười khẩy dấu sau khuôn mặt nghiêm trang nhưng không kém vẻ thân thiện.
Hắn quay lại toan mở mồm cãi vã thì em giải thích vòng vo ai đúng ai sai, làm sao mới phải v.v. Rồi em chuyển sang phân tích, than phiền về phương tiện giao thông công cộng, chương trình cấp vé xe miễn phí hỗ trợ người có thu nhập thấp mới được chính phủ ban ra hồi … sáng nay.
Sau khoảng mười phút bị em thao thao bất tuyệt thì mặt hắn thộn ra vì quên béng mình định tranh cãi với em vấn đề gì, ngoan ngoãn bước sang quầy bên cạnh mua vé … xe buýt.
Trường hợp bạn C
Tôi gào lên „Entschuldigen Sie bitte, ich bin doch dran …“ (Xin lỗi ông nhá, tới phiên tui …), mặt đằng đằng sát khí.
Hắn chẳng quan tâm, tiếp tục lấn đến quầy bán vé.
Tôi nhào tới như tên bắn, nhưng vì hắn lực lưỡng quá tôi biết mình không xô xát với hắn được nên tăng mật độ âm thanh lên thêm một tông cao hơn nữa. Mọi người chung quanh đứng quan sát vụ cãi nhau, có người tỏ ra bất bình, có người cười tủm tỉm dường như khoái chí được xem màn kịch bỏ túi không mất tiền, có người xì xào bàn tán, nhưng không ai tham gia cả.
„Lên tông“ không ăn thua, tôi rút điện thoại ra hăm dọa:
– Tui kêu cảnh sát !!! (nhưng tôi chỉ dọa thôi chứ không gọi thật vì sợ tốn tiền).
Kết cuộc ra sao thì không có câu trả lời bởi 10 lần tôi bị xấn ngang thì 10 lần chi tiết đoạn cuối khác nhau do không bao giờ lại gặp cùng một thằng to con lực lưỡng, mà mỗi lần một nhân vật khác, tôi phải thiên biến vạn hóa thay đổi vở diễn tí ti cho thích hợp với tình huống, lúc rút điện thoại, lúc vẫy tay kêu nhân viên công lực đang đứng hút thuốc lá gần đấy, có lần tôi giả vờ lên cơn co rút tưởng chừng sắp đứt gân mạch máu cổ, nhưng nói chung là không lần nào có kết quả như của bạn A và bạn B.Dù vậy cả ba bạn A, B và C đều có cùng chí hướng: Bằng mọi cách phải mua được vé xe lửa … trước hắn – cái thằng to con lực lưỡng định chen ngang kia.