Nếu các bạn vào Google, đánh chữ „tìm bạn“ thì hơn 90% là hiện ra các link về tìm bạn „tâm tình“, tìm bạn „chat“, tìm bạn „nối vòng tay lớn“ (tôi vẫn thắc mắc không biết nối kiểu nào) v.v… Ít thấy các đăng tải „tìm bạn học cũ“. Thời buổi „liên mạng“ … nhện mà cái „in tẹc nét“ nó phổ biến đến nỗi mẹ tôi cũng có một „i meo“ riêng mà người gởi và đọc là … tôi vì mẹ tôi không biết sử dụng máy tính, chuyện tìm bạn học cũ tưởng chừng như sẽ dễ dàng đi biết bao nhiêu. Thế mà tôi chả tìm được người bạn học cũ nào qua mạng lưới chằng chịt của thế kỷ 21 này cả.
Tôi kiếm được cô bạn thân học chung với mình ở Lê Quí Đôn như thế nào ?
Chả là, có một lần tôi qua Mẽo. Lúc đó tôi mới ra trường, tháng lương đầu tiên tôi đem ra mua một vé máy bay đi Mẽo chơi. Để „gỡ gạc“ tôi đi thăm tất cả mọi người quen biết cho đáng tiền vé chứ lị.
Sau khi thăm chán chê tất cả họ hàng bà con quen thuộc tôi bèn nghĩ ra chuyện đi thăm … hàng xóm. Hằng hồi đó ở đối diện nhà tôi. Chúng tôi bằng tuổi nhau nên tuy không học chung trường nhưng chúng tôi cũng chơi với nhau khá thân. Và Hằng biết mặt tất cả những đứa bạn Lê Quí Đôn hay đạp xe đến nhà rủ rê tôi. Gặp Hằng kể hết chuyện đời xưa đời nay xong thì chúng tôi nhắc lại những ngày thơ ấu ở xóm nhà tôi, và Hằng chợt hỏi tôi về những đứa bạn „xe hai bánh“ của tôi. Tôi buồn bã nói rằng vì đi vượt biên tôi mất hết liên lạc với bạn học cũ. Hằng kể trong đám bạn học của tôi Hằng có gặp lại Thủy bên này. Tôi như bắt được vàng, lật đật hỏi thăm. Nhưng hy vọng vừa chớm thì đã tắt ngóm vì Hằng không có điện thoại hay địa chỉ gì cả. Chỉ biết chồng Thủy „hình như“ làm về „tư vấn địa ốc“. Với dòng máu Sherlock Homes trong người (tôi vốn thích đọc truyện trinh thám Z27), tôi từ từ dò la bằng những câu hỏi à la Dr Watson như „lần chót thấy ở đâu“, „tên họ là gì“ v.v. Thấy những câu trả lời của Hằng chả ăn nhập gì với nhau cả, tôi vặn óc nghĩ ra cách … tra vấn khác. Thế là chúng tôi lục hết các báo phát hành tại nam Cali, dò mục quảng cáo. Các bạn cứ tưởng tượng cảnh thầm vấn tại sở cảnh sát với hình ảnh một ông cảnh sát lần lượt vất lên bàn hình ảnh của những người bị tình nghi là tội phạm và hỏi nhân chứng „Phải người này không ?“ thì sẽ hình dung ra cảnh tôi thực tập làm cảnh sát ra sao. Cách này cũng chẳng đem lại một manh mối nào.
Lúc đó thì Hằng có điện thoại gọi đến. Tôi thất vọng từ giã ra về vì trời cũng đã tối. Vừa ra đến cửa tôi nghe tiếng Hằng loáng thoáng „bà có biết Thủy giờ ở đâu không ? “ Thật may mắn cho tôi là người quen của Hằng có người quen, quen biết người có biết người quen …. nói chung là có người trong đám quen biết lằng nhằng chằng bên bẹn đó biết số điện thoại của Thủy.
Tôi mừng húm gọi ngay cho Thủy và hẹn gặp nhau ở … parking vì lúc đó trời đã tối mò, tôi biết đường nào mà đi. Tôi đứng ở parking mà hồi hộp hết sức. Mỗi lần có một chiếc xe chạy ngang là tôi lại ngóng cổ ra nhìn. Rồi thì Thủy cũng đến. Hai đứa bỡ ngỡ nhìn nhau vì trong trí tôi chỉ có hình ảnh của Thủy hồi … 16, 17 tuổi và chắc Thủy cũng vậy. Nhưng chỉ sau 1 giây ngỡ ngàng chúng tôi mừng rỡ ôm nhau ríu rít. Tôi kể Thủy nghe về việc „lục báo tìm tin“ cũng không kém phần gian nan như „tìm kim đáy bể“ thì Thủy phì cười: „Chồng tao là kỹ sư chứ địa ốc địa bàn gì“.
Về sau tôi còn gặp lại nhiều bạn học cũ khác nhưng phải nói rằng đó là một cuộc „tìm bạn“ khá hy hữu của tôi.