Tự vệ à la „Trăm-Quan-Tiền-Sáu-Cô“

Lần cuối tôi đến San Francisco là cách đây 10 năm. Lúc đó tá túc nhà ông anh chồng ở Alameda. Nay ổng dọn về Phoenix nên chúng tôi phải thuê khách sạn tại SOMA (South of Market, gần Downtown), hoàn toàn không biết khu này ra sao, có an ninh hay không.
Khách sạn Minna nằm ngay trung tâm thành phố, với giá 85 đô-la một đêm, tương đối rẻ do tôi chộp được khuyến mãi này trước đó hơn 6 tháng. Tuy phải xài chung phòng tắm và nhà vệ sinh nhưng rất sạch sẽ, còn khá hơn nhiều nhà trọ Ba-Sao-Trở-Lên. Chúng tôi đi chơi cả ngày, chỉ tối về ngủ, đâu cần mướn khách sạn xịn mà giá đậu xe một ngày hơn 50 đô-la ?
Chính ra ở thành phố „Trăm-Quan-Tiên-Sáu-Cô“ (cents francs six … mademoiselles) này không cần có xe hơi. Chỉ tổ tốn tiền đậu xe mà kiếm chỗ đậu cũng mỏi mòn con mắt, nhất là buổi tối mà phải đọc bảng lưu thông, toàn chữ là chữ, chữ màu đỏ, màu xanh lục, màu xanh lam, thứ mấy từ mấy giờ tới mấy giờ cấm đậu vì cản trở xe quét đường, lúc nào được đậu, đậu tối đa bao nhiêu tiếng v.v. Đọc bảng giá để trả tiền đậu xe cũng đòi hỏi trí thông minh tối thiểu vì ở Mỹ tiếng Đức là một ngôn ngữ không hiện hữu và đồng hồ đậu xe không có mục „Xin vui lòng chọn ngôn ngữ bạn muốn xử dụng“.

Chúng tôi lưu lại San Francisco 3 ngày và phải giải một bài toán khó: Để-Xe-Mướn-Ở-Đâu-Đây-Hở-Trời ? Cạnh Civic Center có nhà đậu xe ngầm với giá 29 đô-la một ngày. Rẻ mạt rồi. Sau nhiều ngày vật lộn với những con số chúng tôi „chỉ“ tốn tổng cộng 62 đô-la tiền đậu xe.

Với vé 1 ngày (21 đô-la một người) chúng tôi dùng phương tiện giao thông công cộng thăm viếng gần hết các danh lam thắng cảnh của thành phố „dốc ngược“:

Xe cáp dây nổi tiếng thế giới:

Con đường uốn vòng „Lombard Street“ lạ lẫm, dễ thương với những giàn bông giấy, bông tú cầu đủ màu:

Leo đốc đường Lombard

Phố Tàu to nhất phương Tây:

Đường Union, Fillmore với cửa tiệm be bé, xinh xinh:

Buổi tối chạy ra khu Ghirardelli Square rực rỡ đèn hoa nhưng chỉ đứng ngoài ngó vô vì giờ đó mà vào thưởng thức ly kem „ngồi“ (tức là không cầm que kem vừa đứng vừa liếm kem), giá „trên trời“ thì … phí tiền quá !

Ăn đồ Ý, làm tươi ngay tại chỗ, rẻ mà lại ngon:

The Italian Homemade Company Restaurant, 1919 Union St, San Francisco

Chiếc xe hơi mướn đã đưa tôi đến những điểm không thể không xem qua của San Francisco:

Fisherman’s Wharf: ồn ào nhộp nhịp. Ăn ở tiệm Joe’s Crab Shack, không đắt lắm, chỉ tội mấy cô bồi bàn hơi chậm chạp và hình như bị bệnh lẫn cấp một.

Tiếc là không đi thăm nhà tù Alcatraz được vì vé đã bán sạch cho tới tận tháng sau rồi. Thôi đành tự an ủi là tiết kiệm 140 đô-la.

Và đương nhiên lái xe chạy đến ngắm biểu tượng của San francisco: cầu Golden Gate. Phải đi tham quan lúc sáng sớm mới mong kiếm được chỗ đậu xe.

Dừng chân ở Cliff-House nhâm nhi ly cà phê 4,50 đô-la, rẻ chán để được ngắm Thái Bình Dương vỗ sóng trắng xóa lên bãi cát vàng êm đềm, chợt một thoáng thấy lòng bình yên lạ.

Trở lại chuyện khách sạn Minna nằm ở phía nam đường Market Street, gần Civic Center, sát phía bắc khu Tenderloin. Ngay cả ban ngày cũng thấy nhiều người vô gia cư và người mắc bệnh tâm thần vừa đi vừa lẩm bẩm hay la lối um xùm ngoài đường. Phản ứng tự nhiên là chúng tôi bước thật nhanh, đi dính chùm với nhau và cố gắng né xa họ.
Từng ngày qua tôi quen dần với những hình ảnh không mấy đẹp của thành phố này, bớt cảm thấy sợ hãi và nghiệm ra một cách phòng thân mới: không cần bình xịt hơi cay bỏ túi hay súng dí điện, chỉ cần giả bộ như mình là người điên điên dại dại, lầu bầu hay la hét rùm beng ngoài đường là thiên hạ tự động tránh xa ba thước.
Một cách tự vệ tuyệt vời à la „Trăm-Quan-Tiền-Sáu-Cô“. Phi vũ khí. Còn có hiệu nghiệm hay không thì tôi không biết vì chưa có dịp làm thử. Tôi chỉ là du khách.

Werbung

Kommentar verfassen

Trage deine Daten unten ein oder klicke ein Icon um dich einzuloggen:

WordPress.com-Logo

Du kommentierst mit deinem WordPress.com-Konto. Abmelden /  Ändern )

Facebook-Foto

Du kommentierst mit deinem Facebook-Konto. Abmelden /  Ändern )

Verbinde mit %s